Đào tạo và chuyển giao Kế hoạch Hula

220 sĩ quan Liên Xô đầu tiên và 1895 hạ sĩ quan bắt đầu được huấn luyện tại Vịnh Cold vào ngày 16 tháng 4 năm 1945, được chia theo loại tàu và sau đó được chia nhỏ hơn theo phân công từng tàu. Mặc dù các nhân viên Liên Xô rất coi trọng việc đào tạo của họ, một thách thức trước mắt đối với các hướng dẫn viên người Mỹ là người Liên Xô hoàn toàn không quen với radar, sonar, và máy móc động cơ trên tàu, ngoài ra còn thiếu sách hướng dẫn đào tạo bằng tiếng Nga. Nhân viên Ủy ban Cung ứng Liên Xô và Lữ đoàn Độc lập số 5 đã khắc phục điều này bằng cách sản xuất sách hướng dẫn bằng tiếng Nga để sử dụng trong Kế hoạch Hula.[22]

Các vấn đề thiết bị cũng nảy sinh liên quan đến chính các con tàu. Cục Tàu đã không để ý đến yêu cầu của Maxwell để đảm bảo rằng tất cả các tàu được chuyển đến đều được trang bị phù hợp, và ngay từ đầu chương trình, mọi tàu đến Vịnh Cold mà không có tất cả các thiết bị được phép hoặc vẫn được lắp đặt các thiết bị trái phép. Rất nhiều thiết bị cần thiết phải được đưa tới Trường bay Lục quân Pháo đài Randall hàng ngày, và một số tàu đã phải tiến hành sửa đổi ngay lập tức danh sách thiết bị được phép. Một khó khăn nữa là hư hại đối với các tàu vỏ mỏng - tàu quét mìn động cơ phụ trợ (YMS) và tàu săn ngầm - trong vùng biển động tại khu vực huấn luyện. Cơ sở sửa chữa gần nhất cho những con tàu này gần 200 hải lý (370 km; 230 mi) là Cảng Hà Lan, và 1 tàu quét mìn động cơ phụ trợ và 9 tàu săn ngầm phải cập Cảng Hà Lan để sửa chữa lớn, khiến chương trình săn tàu ngầm bị trì hoãn 8 ngày.[23]

Bất chấp những khó khăn đó, đoàn tàu đầu tiên được chuyển giao – ba tàu quét mìn và năm tàu quét mìn động cơ phụ trợ – đã rời Vịnh Cold đến Liên Xô vào ngày 28 tháng 5 năm 1945; lần thứ hai – ba tàu quét mìn và sáu tàu săn ngầm – khởi hành vào ngày 30 tháng 5, với một trong số các tàu săn ngầm phải dừng ở Adak để sửa chữa, và lần thứ ba gồm ba tàu quét mìn và bảy tàu săn ngầm, khởi hành vào ngày 7 tháng 6 năm 1945.[10] Tuy nhiên, công việc sửa chữa tốn kém và các vấn đề về nguồn cung ở Seattle đã cản trở chương trình săn ngầm, và Maxwell buộc phải bố trí những tàu săn ngầm được chỉ định làm nhiệm vụ tại Hải Quận số 13 Hải quân Hoa Kỳ để thay thế cho một số tàu được dự kiến chuyển giao ban đầu để đáp ứng thời hạn chuyển giao tất cả các tàu trước ngày 1 tháng 10 năm 1945.[14]

Việc đào tạo 100 sĩ quan Liên Xô và 800 hạ sĩ quan để chuyển giao 30 tàu đổ bộ bộ binh cỡ lớn (LCI(L)) trong hai khóa huấn luyện bắt đầu vào ngày 7 tháng 5 năm 1945 và được chứng minh là thành công nhất trong các chương trình đào tạo của Kế hoạch Hula. Khóa đầu tiên kéo dài 15 ngày, và kinh nghiệm thu được trong đó cho phép khóa thứ hai giảm xuống còn chín ngày. Đoàn tàu vận tải thứ tư khởi hành Vịnh Cold, bao gồm bốn tàu LCI(L)s, hai tàu quét mìn, và sáu tàu săn ngầm, rời đi vào ngày 11 tháng 6 năm 1945, là chuyến đầu tiên bao gồm LCI(L)s, và tát cả LCI(L) của Liên Xô các thủy thủ đoàn khởi hành đến Liên Xô trên tàu cuối tháng 7 năm 1945.[24]

30 Khinh hạm lớp Tacoma là những tàu lớn nhất, vũ trang mạnh nhất và đắt tiền nhất dự kiến ​​chuyển giao trong Kế hoạch Hula. 572 sĩ quan và quân nhân đầu tiên của Lữ đoàn Tàu chiến 10 Hải quân Liên Xô đã đến Vịnh Cold vào ngày 12 tháng 6 năm 1945 trên tàu hơi nước Felix Dzerzhinski cả Liên Xô và bắt đầu huấn luyện để tiếp quản các khinh hạm tuần tra vào ngày 14 tháng 6, cùng ngày với chín khinh hạm tuần tra đầu tiên – USS Charlottesville (PF-25), USS Long Beach (PF-34), USS Belfast (PF-35), USS Glendale (PF-36), USS San Pedro (PF-37), USS Coronado (PF-38), USS Allentown (PF-52), USS Machias (PF-53), và USS Sandusky (PF-54) – đã đến Vịnh Cold. 570 nhân viên khác của Lữ đoàn Tàu chiến 10 đã đến vào ngày 15 tháng 6 năm 1945 trên tàu hơi nước Chaikovskii của Liên Xô. Chín khinh hạm tuần tra đầu tiên, cùng với USS Ogden (PF-39), đến Vịnh Cold ngày 27 tháng 6 năm 1945,[25] tạo thành nhóm 10 khinh hạm đầu tiên được chuyển giao cho Liên Xô vào ngày 12 tháng 7 năm 1945; rời Vịnh Cold trong một đoàn hộ vệ vào ngày 15 tháng 7 năm 1945.[26]

Bốn xưởng nổi (YR) dự kiến ​​chuyển giao, tất cả đều được di chuyển bởi các tàu thương mại Liên Xô ghé cảng Vịnh Cold trên đường từ Bờ Tây Hoa Kỳ đến Viễn Đông Liên Xô trong mùa hè năm 1945.[14]

Mối quan hệ giữa các nhân viên Liên Xô và Mỹ tại Vịnh Cold rất thân thiện và hợp tác trong suốt thời gian của kế hoạch. Các học viên Liên Xô có thành tích tốt nhất được giữ lại tại Vịnh Cold để phục vụ cùng với các hướng dẫn viên người Mỹ trong việc đào tạo các nhân viên Liên Xô khác đến sau đó. Đến ngày 31 tháng 7 năm 1945, Kế hoạch Hula đã chuyển giao 100 trong số 180 tàu theo kế hoạch cho Liên Xô.[27]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Kế hoạch Hula //books.google.com/books?id=BYiYKCIdz28C //books.google.com/books?id=Za_xPPsxhmwC //books.google.com/books?id=p01bFVagOJYC&pg=PA15 http://www.history.navy.mil/research/histories/shi... //www.worldcat.org/issn/0195-3451 https://www.armyupress.army.mil/Portals/7/combat-s... https://archive.org/details/codenamedownfall00alle https://archive.org/details/downfallendofimp00fran https://archive.org/details/janesfightingshi00fran... https://commons.wikimedia.org/wiki/Category:Projec...